TRANG THÔNG TIN PHỔ BIẾN, GIÁO DỤC PHÁP LUẬT

Thành phố Hải Phòng

Thời gian: 29/01/2021 15:12

LỜI ÂN HẬN MUỘN MÀNG

Thưa cùng quý vị!

Ma túy là nỗi đau của nhiều gia đình và cũng là nỗi kinh hoàng của toàn xã hội. Nếu như trước đây, nhắc đến ma túy, người ta nhắc đến thuốc phiện, hêrôin... thì nay còn có thêm ma túy “đá”, thuốc lắc và rất nhiều chất ma túy tổng hợp khác. 

Ma túy đã hủy hoại cuộc đời biết bao con người, đẩy nhiều gia đình vào hố sâu thảm kịch. Vướng vào ma túy, con người không chỉ bị tàn phá nghiêm trọng về sức khỏe mà nhân cách cũng bị bào mòn. Tệ nạn ma túy gây ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế, xã hội, là nguyên nhân gây ra hàng loạt các loại tội phạm như trộm cắp, cướp của, giết người, gây rối trật tự công cộng… Thế nhưng, vì sự đua đòi, sĩ diện “thể hiện bản lĩnh” mà nhiều người, trong đó, không ít các bạn trẻ đã dại dột “thử” để rồi bập vào ma túy. Một số người khác, tuy chưa sử dụng ma túy nhưng cũng bị những kẻ xấu dụ dỗ, lôi kéo vào con đường đó như tiếp tay cho việc mua bán, vận chuyển trái phép chất ma túy… Để giảm thiểu tệ nạn ma túy lây lan trong cộng đồng cũng như vì môi trường sống an toàn, lành mạnh cho Nhân dân, cùng với việc tăng cường kiểm tra, rà soát nhằm phát hiện và ngăn chặn kịp thời tội phạm buôn bán, tàng trữ, sử dụng ma túy, yếu tố gia đình và cộng đồng hết sức quan trọng.

Trong mỗi gia đình, cha mẹ cần quan tâm sát sao đến tâm tư, nguyện vọng của con, em mình, định hướng cho các em những mối quan hệ lành mạnh để tránh xa cạm bẫy ma túy. Để công tác phòng, chống tệ nạn ma túy có hiệu quả, cần phải xác định, trách nhiệm đó không của riêng ai mà cần có sự chung tay của cả hệ thống chính trị, đặc biệt là vai trò, trách nhiệm của mỗi gia đình trong việc quản lý giáo dục con, em mình. Các trường học cần tạo những sân chơi bổ ích, lành mạnh, hấp dẫn cho trẻ, tích cực tuyên truyền về hiểm họa của ma túy trong học đường. Tiểu phẩm dưới đây với tên gọi “Lời ân hận muộn màng” sẽ góp phần tuyên truyền những thông điệp đó.

         I. Nhân vật:

- Ông Trung: Bố

- Bà Thảo: Mẹ

- Nghĩa: Con

- Thắng: Chủ quán game.

II. Nội dung tiểu phẩm:

          1.Tại nhà ông Trung: 

Ông Trung và bà Thảo lấy nhau khi đã lớn tuổi, mong mỏi mãi mới được mụn con. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thằng Nghĩa bé xíu hồi nào giờ đã học hết cấp 3 và thi đỗ đại học. Ngày nhận giấy báo con trúng tuyển đại học, ông bà Trung mừng rơi nước mắt. Mặc dù gia đình ở nông thôn còn nhiều khó khăn nhưng ông, bà bàn với nhau phải cố gắng cho con ăn học đến nơi, đến chốn. Gói ghém cẩn thận những đồng tiền trong tờ giấy báo đã cũ, bà Thảo đưa cho chồng…

          Bà Thảo: Ông ơi, tôi đã bán gần hết chỗ thóc trong nhà và đàn lợn cũng vừa lúc xuất chuồng. May quá, đợt này bán cũng được giá. Gom hết cũng đủ số tiền cho con nó đóng học phí kỳ này, một phần để con ăn uống và phần còn lại để con giữ lấy trong người phòng khi đau ốm ông ạ!

Ông Trung: Bà cứ thu xếp mọi thứ sao cho ổn là được, cái chính để con nó yên tâm học hành, còn tôi với bà ở nhà thế nào chẳng được.

Ông Trung (gọi): Nghĩa ơi! Con chuẩn bị đồ đạc xong chưa, ra đây bố bảo.

Nghĩa: Dạ, bố gọi con ạ!

Ông Trung (đưa gói tiền cho con rồi dặn dò): Đây là số tiền bố mẹ đã dành dụm cho con đi học. Con cất đi cẩn thận mà đóng tiền học và chi tiêu. Ở thành phố, cái gì cũng đắt đỏ. Liệu liệu mà dùng, đừng đua đòi gì con ạ. So với những gia đình có điều kiện thì số tiền này cũng không đáng là bao. Nhưng với bố mẹ, đó là những gì tốt nhất có thể cho con. Con cố gắng học hành chăm chỉ, kiếm lấy cái nghề để sau này có công ăn, việc làm đỡ vất vả, không phải “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” như bố mẹ nữa! Cứ yên tâm đi học, không phải lo lắng gì, mọi việc ở nhà đã có bố, mẹ.

Nghĩa (rơm rớm): Vâng, bố mẹ cứ yên tâm... Con đi đây ạ, bố mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé! Con sẽ cố gắng để bố mẹ yên lòng.

          Nói xong Nghĩa bước đi. Hai ông bà đứng nhìn theo mãi...

          Mấy tháng sau, bà Thảo đang phơi thóc ngoài sân thì ông Trung vui mừng từ ngoài ngõ chạy vào.

Ông Trung: Bà ơi, thằng Nghĩa nó gửi thư về cho tôi với bà đây này!

          Bà Thảo (cầm thư đọc): Ông ơi, con nó bảo, nó vẫn khỏe. Kết quả điểm bình quân học kỳ I của nó đạt 7.5 đây này. Nó còn nói sẽ cố gắng học thật tốt để khỏi phụ công của bố mẹ nữa đấy. Cũng bõ công tôi với ông vất vả sớm hôm ông nhỉ!

          Ông Trung (vui mừng): Tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Không nói ra vì sợ bà nghĩ ngợi chứ từ khi con đi học, tôi vẫn cứ lo âu, thấp thỏm trong lòng bà ạ! Tôi chỉ sợ nó đi học xa nhà, không ai quản lý rồi sinh đua đòi, hư hỏng.

Bà Thảo: Ông chỉ được cái hay lo xa... À, mà ông ơi, tôi tính thế này ông xem có được không? Con mình nó học hành vất vả, bán lứa lợn này, tôi gửi thêm cho nó ít tiền nữa để nó ăn uống cho có sức mà học ông nhé!

Ông Trung: Ừ, tùy bà tính thế nào cũng được...

          2. Tại quán Internet gần trường Đại học

          Mới ngày nào, Nghĩa cầm tờ giấy báo nhập học vừa hồi hộp, vừa sung sướng bước vào cổng trường, lòng cũng khấp khởi hi vọng những điều tốt đẹp! Nhưng từ vùng quê nghèo lên thành phố, bao điều hấp dẫn, mới lạ, lại không có người nhắc nhở, quản lý, cậu đã không thắng nổi những cám dỗ. Lúc đầu, theo chúng bạn, Nghĩa chơi game online cho vui, lâu dần thành “nghiện” lúc nào chẳng biết. Cậu bỏ cả học hành, ăn uống cũng chẳng thiết, suốt ngày chỉ “cày” ở quán game. Khuôn mặt gầy rộc, hai mắt thâm quầng, Nghĩa đang vui đầu vào chơi game online thì chủ quán xuất hiện:

Thắng: Thế nào thằng nhóc, hôm nay mày đã có tiền trả tao chưa?

Nghĩa: Chú cho cháu thư thư thêm ít bữa nữa để cháu lo. Bố mẹ cháu sắp gửi tiền xuống cho cháu rồi.       

          Thắng (gằn giọng): Ít bữa nữa là bao lâu? Mày khất tao mấy lần rồi đó. Liệu mày có kiếm được tiền để trả tao không, hay lại tính bài chuồn đấy. Nói trước cho mà biết, mày không trốn thoát được đâu nhé! (Nghĩ một lát...) Thôi được, tao cũng thương tình mày, có việc cho mày đây. Nếu mày làm việc cho tao, tao sẽ trừ nợ dần cho mày.

          Nghĩa mừng rỡ như người chết đuối với được cọc.

Nghĩa: Việc gì vậy chú? Khó mấy, vất vả mấy cháu cũng làm, miễn là có tiền để trả nợ cho chú.

Thắng: Mày cứ yên tâm đi, việc này không khó. Chỉ cần nhanh nhẹn là làm được thôi. Nhưng mày nhớ phải kín mồm, kín miệng nghe chưa. Hở ra là chết cả nút đấy!

Nghĩa: Nhưng mà chú bảo cháu làm việc gì thế ạ?

Thắng: Việc của mày đơn giản thôi. Tao có làm ăn buôn bán mấy thứ hàng lặt vặt. Nhiệm vụ của mày là mang giúp tao các gói hàng đến các địa chỉ theo hướng dẫn là ok thôi.

Nghĩa (chần chừ): Hay là… chú có việc gì khác không ạ?

Thắng: À, tao thương mày nhưng mày không biết điều lại còn đòi hỏi nữa à? Không muốn làm thì thôi! Để tao bảo người khác. Mày liệu mà trả tiền đúng hẹn cho tao không đừng có mà trách…

Nghĩa (cuống quýt): Không, không, là cháu hỏi vậy thôi. Chứ cháu có làm chú ạ! Chú cứ giao việc cho cháu.

          Tại một con ngõ nhỏ, sâu hun hút. Nghĩa đang giao hàng cho khách thì bị Đội Cảnh sát phòng, chống tội phạm về ma túy bắt giữ. Người khách lạ nhanh chân chạy trốn. Gói hàng mà Nghĩa vận chuyển chính là heroin. Cái điều Nghĩa lo lắng nhất đã tới. Nghĩa bị bắt ngay sau đó.

Tại Tòa án: Chủ tọa tuyên án:Bị cáo Trần Trọng Nghĩa bị truy tố về tội vận chuyển trái phép chất ma túy theo quy định tại Điều 250 Bộ luật Hình năm 2015, sửa đổi, bổ sung một số điều năm 2017. Hậu quả từ hành vi của bị cáo là bài học cảnh tỉnh các bạn trẻ đừng vì chạy theo nhu cầu của bản thân mà sa ngã vào con đường phạm tội.

          Nghĩa đứng trước vành móng ngựa, nhìn về bố mẹ, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má...

         Nghĩa (nói lời sau cùng trước khi Tòa tuyên án): Chỉ vì quá ham mê game online mà tôi bỏ học, rồi nợ tiền chơi game. Vì cả tin nghe lời người ta, tôi đã có hành động sai trái, vi phạm pháp luật. Tôi thực sự rất hối hận (Quay lại phía bố mẹ). Con xin lỗi bố mẹ! Con hứa sẽ cải tạo tốt để sớm trở về với bố mẹ, làm lại cuộc đời.

          Tham dự phiên tòa, mẹ Nghĩa khóc không thành tiếng. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo, khắc khổ: “Con ơi, sao con dại thế? Bao nhiêu công dạy dỗ, bao nhiêu tiền của, mồ hôi nước mắt của bố mẹ giờ đổ cả xuống sống, xuống biển rồi. Về quê làm sao còn dám ngẩng mặt nhìn họ hàng làng xóm nữa hả con? Sao con làm khổ bố mẹ thế hả con?”…

 

 

 

         

 

 

Lượt truy cập: 632073
Trực tuyến: ...

TRANG THÔNG TIN VỀ PHỔ BIẾN GIÁO DỤC PHÁP LUẬT

Cơ quan chủ quản: UBND thành phố Hải Phòng

Cơ quan quản lý: Sở Tư pháp thành phố Hải Phòng

Trưởng Ban biên tập: Giám đốc Phạm Tuyên Dương

Liên hệ

 Địa chỉ: Số 7 Lạch Tray, Ngô Quyền, Hải Phòng

 Điện thoại: 0225.3846314

 Fax: 0225.3640091

 Email: sotp@haiphong.gov.vn